Trong cuộc nói chuyện với người yêu ở xa, tôi tự tin khẳng định, không ai có thể chạy cùng anh trên vòng tròn bất tận này (ít nhất là vòng tròn anh tự tạo ra cho mình ở tuổi 30 này), ngoài tôi. Tương tự, ngoài anh ra, có lẽ không ai thản nhiên chấp nhận một sáng mùa xuân đẹp trời, tôi thức dậy, xách vali và đi đến một thành phố khác.

Hai chữ "ổn định" là một khái niệm chủ quan và thiên biến vạn hóa. Mà với tôi, ổn định và thủy chung nhất là với chính mình. Khi đó, hai tâm hồn tuyệt đối tự do và vững vàng sẽ có đủ sức mạnh để tự động quyện hòa vào nhau, xóa nhòa ranh giới địa lý hay thực thể 3D.

Dĩ nhiên, công cụ để xóa nhòa vẫn bao gồm các khái niệm 3D như tiền bạc, sức khỏe, độc lập tài chính, điều chúng tôi tự tin đều rất ổn định - và lại quay về sự ổn định của chính mình.

Tôi cảm thấy như mình bước vào một mê cung lớn, tổ hợp giữa lễ hội carnival, nhà ma và tàu lượn siêu tốc. Là hoài nghi, sợ hãi pha lẫn phấn khích. Là cái chạm gần gũi nhất với đứa trẻ ngông cuồng bên trong mình bao nhiêu năm. Rốt cuộc, tôi - kẻ quên mất đi tuổi tác của mình để sẵn sàng xách vali đi đến mọi nơi, với niềm tin chỉ còn hai bàn tay là có thể tồn tại, sẽ tìm kiếm điều gì ở người đàn ông của mình, ngoài một tâm hồn cũng hoang dã như thế?

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021 Leave a comment


"Người ấy nhìn tôi khẽ mỉm cười

Thế rồi lặng lẽ chỉ thế thôi

Người ơi tôi hỏi thầm người nhé

Mắt người nhìn là ghét hay là thương?"

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2021 Leave a comment

chỉ vài tháng sau khi rời khỏi căn phòng cũ, khi quay lại, trong đầu tôi bỗng bật lên cụm từ "căn phòng thời con gái" haha :""> =))


tôi bỗng dưng không muốn rời khỏi đây nữa.

chuyện tình cảm sến súa có thể suy đoán mơ hồ, gạn đục khơi trong, duy chỉ có sức khỏe và tiền bạc là cái tát của thực tế không thể ngụy biện.

thu rút lại lòng tin, không phải là lạnh nhạt, mà là biết điều gì quan trọng.

khoảng cách sinh mỹ cảm, tôi tin việc mình đang làm, là đúng đắn. 

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021 Leave a comment

Em yêu anh

Và có lúc

Tưởng chẳng còn yêu anh nữa

Không nỗi nhớ

Không nỗi đau

Không sự khát thèm

Không cả niềm mộng mơ kỳ lạ

Nhưng có lúc

Mọi nỗi bỗng trào lên tất cả

Như bất ngờ núi lửa

Đột ngột sao băng

Rực rỡ chói lên mạnh mẽ


Rồi tất cả lại trở về im lặng

Nỗi im lặng của trăng non và lá xanh.

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021 Leave a comment

the lion and the ram :")

Wherever this journey is leading us - right now and right here - I just want to say thank you for your appearance in my life.




Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021 Leave a comment

Tự hát.

Vẫn là cô gái một mình đến thị trấn nhỏ vào lúc 5h sáng, đặt vali xuống góc cua bên sườn đồi, ngắm nhìn bầu trời đầy sao rộng lớn không một gợn mây. Cô không biết chỉ vài tiếng sau khi trời sáng, hành trình của cô sẽ hoàn toàn thay đổi. Có đôi lúc cô sẽ quên đi khoảnh khắc chỉ còn mình, bầu trời và mặt hồ tĩnh lặng, nhưng cô dặn lòng mình sẽ luôn phải ghi nhớ về nó một lúc nào đó, khi trăng tan tiệc tàn (dẫu cô ước gì hội hè miên man như tựa sách cô từng đọc hồi nhỏ), cô sẽ luôn có chỗ để quay về.

Tình yêu lớn nhất, ngôi nhà lớn nhất của tôi, không phải là một nơi nào, hay một ai. Đó là bản thân tôi, thành thật và non nớt, cùng mẹ thiên nhiên vĩnh viễn bao dung cho những sai lầm và ảo mộng này.

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2021 Leave a comment

hôm nay tôi ngủ hơi nhiều, nên thức dậy đầu vô cùng đau, dù thế tôi vẫn đam mê việc ngủ, nó giúp bạn giết thời gian và không phải suy nghĩ.

nói như thể tôi là đứa rửng mỡ rảnh rang lắm. thực tình tôi vẫn có 1 đống việc phải làm. chỉ là những cái mình muốn thì đã ý thức sẽ không thể thành sự thật. cho nên việc gì cũng không cần.

gần đây một người hỏi tôi có cảm thấy hạnh phúc không, câu trả lời sẽ luôn là không. nhưng dĩ nhiên tôi vẫn nói là có để tránh đi những ánh nhìn ái ngại không cần thiết.

không vui không buồn, bình thản sống.

vì những hoài bão lớn nhất đều như cát chảy qua tay, nên việc gì cũng có thể chấp nhận.

đấy là kiểu hạnh phúc của tôi.

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2020 Leave a comment

« Bài đăng cũ hơn

Dearest strangers