Trong cuộc nói chuyện với người yêu ở xa, tôi tự tin khẳng định, không ai có thể chạy cùng anh trên vòng tròn bất tận này (ít nhất là vòng tròn anh tự tạo ra cho mình ở tuổi 30 này), ngoài tôi. Tương tự, ngoài anh ra, có lẽ không ai thản nhiên chấp nhận một sáng mùa xuân đẹp trời, tôi thức dậy, xách vali và đi đến một thành phố khác.
Hai chữ "ổn định" là một khái niệm chủ quan và thiên biến vạn hóa. Mà với tôi, ổn định và thủy chung nhất là với chính mình. Khi đó, hai tâm hồn tuyệt đối tự do và vững vàng sẽ có đủ sức mạnh để tự động quyện hòa vào nhau, xóa nhòa ranh giới địa lý hay thực thể 3D.
Dĩ nhiên, công cụ để xóa nhòa vẫn bao gồm các khái niệm 3D như tiền bạc, sức khỏe, độc lập tài chính, điều chúng tôi tự tin đều rất ổn định - và lại quay về sự ổn định của chính mình.
Tôi cảm thấy như mình bước vào một mê cung lớn, tổ hợp giữa lễ hội carnival, nhà ma và tàu lượn siêu tốc. Là hoài nghi, sợ hãi pha lẫn phấn khích. Là cái chạm gần gũi nhất với đứa trẻ ngông cuồng bên trong mình bao nhiêu năm. Rốt cuộc, tôi - kẻ quên mất đi tuổi tác của mình để sẵn sàng xách vali đi đến mọi nơi, với niềm tin chỉ còn hai bàn tay là có thể tồn tại, sẽ tìm kiếm điều gì ở người đàn ông của mình, ngoài một tâm hồn cũng hoang dã như thế?